PHIM VỀ NGƯỜI KHUYẾT TẬT | My name is Khan
Hãy khoan trả lời hay phản biện cho câu hỏi hay bất cứ ý kiến trái chiều nào, chúng ta đang sống trong một thời đại mà con người quá nhanh chóng phát xét lẫn nhau, nhanh như guồng quay vũ bão của xã hội. Vậy nên hãy dành chút thời gian để sống chậm lại, bạn không cần phải suy ngẫm quá nhiều về câu hỏi này. Hãy cứ quan sát và cảm nhận, tự khắc câu trả lời sẽ tìm đến chúng ta một cách thật tự nhiên và chân thành nhất.
Khan và hội chứng Arperger
Câu chuyện về Rizvan Khan đem chúng ta đến với vùng một vùng quê nghèo tại Ấn Độ. Sinh ra trong một gia đình Islam (Hồi giáo) nghèo, cậu có tư chất thông minh nhưng lại mắc hội chứng Arperger, một dạng tự kỷ không thể bày tỏ cảm xúc ra bên ngoài. Tuổi thơ của Khan sống trong tình yêu bao la và sự giáo dục đầy nhân văn của người mẹ. Bằng một cách nào đó, bà luôn có cách hiểu và truyền đạt cho cho Rizvan hiểu rằng “Trên thế giới này chỉ có 2 loại người: người tốt và người xấu, không thể phán xét một ai đó qua tôn giáo hay màu da của một ai đó”, điều mà không hề được giảng dạy ở một ngôi trường nào. Chính bằng tình thương và lòng nhân từ của mẹ đã định hình nên một nhân cách cao đẹp cũng như giúp căn bệnh của anh được cải thiện rất nhiều về sau này của anh tại nước Mỹ.
Lớn lên, Khan cùng người em trai đến sinh sống tại San Francisco. Tại đây, anh gặp được tình yêu của đời mình, Mandira, một người phụ nữ Ấn Hindu. Với sự chân thành đáng yêu, anh đã giành được trái tim của người đẹp cũng như tình yêu của đứa con trai cô.
Nửa đầu phim chính là sự lồng ghép xen kẽ và nhẹ nhàng giữa tiếng cười hạnh phúc và tình cảm gia đình với sự pha trộn hài hoài giữa những sự khác biệt của tôn giáo và tín ngưỡng. Vẫn những màu sắc tươi sáng và thứ âm nhạc điển hình của điện ảnh Ấn Độ khiến người xem như thực sự cảm thụ một cách chân thật nhất được ý nghĩa của câu nói “Gia đình không những chỉ được tạo dựng từ máu thịt mà còn bằng tình yêu thương”.
Nhưng đó là những gì trong hồi ức của Khan qua từng trang nhật ký, còn hiện tại anh đang trên chuyến hành trình đi tìm gặp Tổng thống của Hiệp chủng Quốc Hoa Kỳ, để Mandira ở lại trong đau khổ vì mất mát. Nhưng tại sao lại bỏ đi gặp Tổng thống Mỹ? và Tại sao Mandira lại đau khổ vì mất mát?
Một con người bình thường với một chuyến hành trình phi thường
Hạnh phúc không kéo dài lâu với Khan. Một ngày định mệnh năm 2001 đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời Khan cũng như những người thân xung quanh anh. Nửa sau câu chuyện là một màu đen tối nhuốm đầy lên số phận con người từ biến cố 11/9. Từ ngày định mệnh đó, cuộc sống của toàn bộ cộng đồng Islam ở Mỹ cũng như thế giới bị đảo lộn. Một phong trào bài trừ Islam nổ ra trên khắp nước Mỹ. Những người Ấn Độ, Trung Đông hay bất cứ ai “trông có vẻ như Islam” đều gặp rắc rối: công việc bị ảnh hưởng, bị tấn công vô cớ, nhân quyền bị tổn hại nghiêm trọng… Gia đình của Khan cũng không ngoại lệ. Nhiều điều tệ hại đã xảy ra và đỉnh điểm của bi kịch là cái chết của đứa con trai của Khan và Mandira.
Bất lực, đau đớn và căm hận, Mendira đổ mọi trách móc lên đầu Khan. Trong giây phút nóng giận cô đã nói rằng sẽ không bao giờ tha thứ chừng nào anh minh oan trước Tổng thống Mỹ rằng gia đình họ không phải khủng bố và công lý phải trả lại cho đứa con họ.
Và rồi từ đây, chuyến hành trình của anh bắt đầu. Chuyến đi mang đến cho anh rất nhiều người bạn tuyệt vời, những con người với nhân cách tuyệt đẹp với những đức tin cao quý. Nhưng anh cũng gặp phải rất nhiều rắc rối với chính phủ khi bị nghi vấn là khủng bố. Nhưng bằng tấm lòng lương thiện, cao thượng cùng với sự ủng hộ của truyền thông và người dân, công lý đã đứng về phía Khan để anh có thể tiếp tục bước đi trên con đường của mình một cách không mệt mỏi. Cuối cùng anh có thể cùng vợ đứng trước Tổng thống Hoa Kỳ và toàn thể dân chúng minh oan cho gia đình và tìm lại công lý cho con trai mình.
Suy nghĩ trong cô vợ Mandira ở cuối phim như một lần nữa khẳng đinh chắc chắn đức tin này: ”Khan của chúng ta đã đạt được điều tuyệt vời với tình yêu và lòng nhân hậu, thứ mà lòng hận thù của mẹ sẽ không bao giờ đạt được. Sự giận dữ của mẹ đã khiến ba mẹ phải xa cách, nhưng hôm nay tình yêu của cha đã đem cha mẹ trở lại trên cùng một con đường, nơi mà cha mẹ có thể nhớ đến con với một niềm hy vọng mới”.
Hành động cao thượng khiến nước Mỹ rung cảm
Tuần tự cảm xúc người xem có được khi theo dõi bộ phim My name is Khan chính là sự hài hước và tươi sáng của những phút giây hạnh phúc gia đình, dần chuyển sang màu đen thảm kịch bao trùm lấy tất cả: từng khoảnh khắc cảm động trước những suy nghĩ, hành động cao thương không mệt mỏi của Khan, đến cuối cùng là những giọt nước mắt của hạnh phúc và công lý. Bạn sẽ thấy được dù rằng bị đối xử tàn bạo như thế nào thì Khan vẫn không ôm lấy thù hận mà vẫn thương cảm đối với những người thù ghét anh, điều mà tôn chỉ của bất cứ tôn giáo cũng dạy chúng ta rằng hãy lấy lòng từ bi để đối đãi tất cả, dù cho đối với cả kẻ thù của mình. Từng giây từng phút trôi qua của mạch truyện dần hồi sinh trong chúng ta một niềm tin vĩ đại tưởng chừng đã phai nhạt: “Phép màu sẽ xảy ra nếu ta biết tin tưởng và hy sinh”.
Trong phim có phân đoạn nói rằng: “Trong Thánh Kinh có viết, Đấng Quyền Năng không phán xét dựa vào màu da hay tín ngưỡng nhưng bằng hành động và những chiến công”. Khi Khan bỏ dỡ chuyến đi của mình và bất chấp hiểm nguy để quay trở về cứu giúp những người bạn da màu từng cưu mang lúc anh khốn khó. Lòng cao thượng của anh đã khiến cả nước Mỹ rung cảm. Một người từng bị xem là “khủng bố” đã khiến cả đất nước hổ thẹn để tự xét lấy bản thân. Chính lòng cao thương ấy cũng đã truyền cảm hứng cho rất nhiều con người, họ đã tìm đến với anh để chung tay giúp đỡ. Chính lòng nhân từ của đức tin mãnh liệt đã giúp Khan đạt đươc những điều phi thường ấy.
Tôn giáo nào cũng hướng thiện, và những gì chúng ta làm nhân danh công lý và đức tin liệu đã làm đúng theo tôn chỉ của chúng hay chưa? Thật vậy, nội dung của phim cũng như một lời chất vấn đến thế giới ngoài kia rằng liệu chúng ta có quyền gì đế quy kết rằng người này tốt hơn kẻ kia hay xấu xa hơn người nọ qua tôn giáo của họ? Phải chăng rằng những con người thường bị kì thị về ngoại hình, màu da, đức tin cũng như sự nghèo khó mới là những tầm hồn hào phóng nhất khi mà có thể cho đi một cách vô điều kiện. Tôi nghĩ rằng đạo diễn đã rất tinh tế khi lồng ghép vào phim sự giao thoa hài hoà giữa nhiều thể loại âm nhạc của các tôn giáo và văn hóa khác nhau, như thể hiện khát vọng mong muốn con người có thể chan hòa sống với nhau bất kể đức tin, văn hóa hay màu da.
Tôi ví von bộ phim My name is Khan là một giỏ trái cây đầy ắp và chín mọng những giá trị nhân văn tuyệt vời về gia đình, tôn giáo, tình yêu, tình bạn bè, đức hy sinh và lòng vị tha. Nếu như cần một ví dụ đầy đủ ý nghĩa về những đức tính tốt đẹp để giáo dục con người sống theo chân – thiện – mỹ thì nên thử một lần tìm đến bộ phim này, những giá trị trong nó sẽ thay đổi thế giới quan của bạn một cách tích cực hơn.
Nguồn tin: Elleman
Xem thêm các tin khác
ADHD và rối loạn hành vi phá hoại (CD và ODD)
Bạn có thể đã nghe mọi người sử dụng những cụm từ như mất kiểm soát hoặc...
ADHD và sự hung hăng
Nhiều trẻ mắc ADHD dễ nổi giận. Chúng cảm thấy cảm xúc mãnh liệt và có thể gặp...
ADHD và thay đổi tâm trạng
Những người mắc ADHD thường gặp khó khăn trong việc quản lý cảm xúc của mình. Họ...